Con trai của ba mẹ lớn nhiều rồi đấy
Lâu lắm lằm lăm rồi mẹ bận quá chẳng viết gì cho hai đứa được cả. Hôm nay mẹ tranh thủ vài dòng, tí nữa còn phải đi chuẩn bị cơm nước cho ngày mai và giặt đồ nữa. Mai là ngày ở nhà cuối cùng của kỳ nghỉ 10 ngày. Nghĩ đến lúc phải đi làm lại mà thấy ngán quá. Nhưng chỉ còn 1 tháng nữa thôi sẽ được về VN ăn Tết nên lại lên tinh thần ngay.
Kỳ nghỉ này hai đứa được sinh hoạt thả giàn. Tối 9, 10h mới lên giường. Sáng cả nhà nướng đến 10, 11h. Dậy ăn trưa, thêm bữa tối nữa là hết ngày. Nên ở nhà với ba mẹ mà các con không gầy đi mới là lạ. Bù lại hai đứa vui lắm, được tặng bao nhiêu quà, Giáng sinh có, năm mới có. Được ăn bao nhiêu tiệc tùng, được ăn kẹo nhiều hơn bình thường, và được xem phim thoải mái. Lúc nào xin làm gì ba mẹ đều cho ngay, không như ngày thường phải nghe điệp khúc “ăn nhanh còn đi học, mặc quần áo nhanh kẻo trễ giờ, bây giờ hết giờ chơi đến giờ ngủ, etc.”
Mùa giảm giá này mẹ mua cho cả nhà bao nhiêu quần áo mới. Nhất là hai đứa. Mọi năm mẹ tiếc tiền lắm, toàn sinh nhật ai tặng gì mặc nấy hoặc cho các con mặc đồ cũ. Năm nay mẹ đi mua sắm thấy cái gì đẹp cần thiết hợp lý vừa túi tiền là mẹ khuân về. Phần mẹ nghĩ mẹ đã đi làm. Tuy lương mẹ không đủ gửi trẻ hai đứa, có nghĩa là tài chính eo hẹp hơn, nhưng mẹ vẫn cảm thấy muốn tự thưởng cho ba mẹ và các con một chút. Phần mẹ nghĩ năm nay mẹ không tổ chức nhiều tiệc SN cho Duy nên tiền đó mẹ sẽ mua quần áo mới cho con. Thương Duy lắm, bé thế mà đã biết thích quần áo đẹp. Bình thường chẳng đòi hỏi gì đâu. Nhưng vừa rồi được mẹ mua cho cái áo body warmer (áo dày không tay mặc cho ấm bên trong) thì khoe suốt “mẹ Giang mua cho con áo đẹp tại vì con ngoan”. Hôm nay chọn mặc áo đấy đi chơi, còn đòi cởi áo lạnh ra “để mọi người nhìn thấy áo đẹp của con”. Mẹ cũng có cái áo như thế nên Duy càng thích, cứ so sánh “cái zip của con màu xanh giống zip của mẹ”. Vào nhà hàng đòi cởi khóa kéo nhưng vẫn khoác áo “cho giống mẹ”.
Dạo này Duy ngoan lắm, biết nghe lời và suy nghĩ già dặn hẳn. Tính tình vui vẻ, sáng nào ngủ dậy cũng hát vang nhà. Sáng dậy tự chọn quần áo, tự mặc đồ và xếp pyjamas lẫn áo ngủ gọn gàng. Duy rất thích tham gia cùng mẹ nấu ăn, giúp mẹ xếp chén dĩa vào máy rửa chén. Duy cũng thích xem ba làm nhà, và giúp ba dọn dẹp nhà cửa. Việc gì Duy cũng làm vui vẻ. Nếu Duy đòi cái gì mà ba mẹ giải thích lý do vì sao không được Duy cũng hiểu và đồng ý ngay, không mè nheo khóc lóc như trước kia.
Duy là một cậu bé tình cảm, thích được ôm ấp nựng nịu. Thấy mẹ lái xe đến khúc quẹo hai tay phải xoay bánh lái thì hỏi ngay “mẹ có mệt tay không?”. Mẹ lỡ va vào cái gì cũng hỏi thăm “mẹ có đau không?”. Mẹ bị đứt tay chảy máu thì đòi xem rồi thần mặt ra kiểu như mình cũng bị đau lắm.
Duy đặc biệt bênh em An. Mẹ mắng em là Duy cau mày lại đỏ mặt lên “con bực mình mẹ vì mẹ mắng em An”. Trăm lần như một, mẹ vừa mắng em vừa phải dỗ dành giải thích cho Duy vì sao. Mẹ mà mắng An oan thì chết với Duy, vì Duy sẽ hét gằn từng tiếng “em An không phải như vậy mà”. Được ai cho cái gì cũng xin thêm một cái cho em. Nếu chỉ có một cái thì chạy ngay ra ba mẹ nhờ bẻ đôi cho em một nửa. Mẹ rất thích thú khi quan sát cách Duy quan tâm bảo vệ An. Những lúc như vậy trong lòng mẹ lại dâng lên cảm giác tự hào vô cùng, và thấy quả là may mắn khi hai anh em gần tuổi nhau, chơi được cùng nhau và thân thiết với nhau.
Tuy thế hai anh em cũng hay chành chọe lắm. Duy thường hay thích chỉ đạo em, em mà làm trái ý là cáu lắm. Mà tính em thì mọi người biết rồi đấy, thích gì làm nấy. Thế nên hai anh em hay cãi nhau. Ba mẹ thường im lặng quan sát, khi nào thấy căng lắm như đánh nhau hay một đứa bị dồn nén quá mới nhẹ nhàng can thiệp (tuyệt đối không nên la mắng trong lúc này), còn thì chủ trương để bọn nó tự tìm cách giải quyết. Mà ba mẹ rút ra được cách can thiệp hiệu quả nhất là đánh lạc hướng một trong hai đứa, thường là cái đứa đang cáu kia. Làm thế vừa hai đứa cùng happy, lại dạy luôn chúng nó một bài học là lần sau không cần đối đầu mà có thể đánh lạc hướng đối phương để đạt được mục đích. Sau nhiều lần để hai anh em tự xử nhau thì hai đứa đều ít nhiều biết tự điều chỉnh mình khi chơi cùng nhau: anh muốn em làm gì thì kiên nhẫn năn nỉ em nhiều hơn, và em thì biết nghe lời anh hơn để anh đỡ cáu.
Tiếng Việt của Duy bây giờ vẫn tốt, nghĩa là nói chuyện với ba mẹ vẫn dùng tiếng Việt dễ dàng. Tuy nhiên bắt đầu xuất hiện những câu nói ngược kiểu như “ông già Noel đồ” (bộ quần áo đỏ của ông già Noel), “cái đẹp quần”, “đâu là ba?” (ba đâu?). Trong lúc nói chuyện, từ nào bí lại thay bằng tiếng Anh. Và đặc biệt là hai anh em mà chơi với nhau thì toàn tiếng Anh. Khi nào Duy hỏi ba mẹ bằng tiếng Anh thì mẹ lại giả vờ “con nói tiếng Anh mẹ chẳng hiểu gì cả, con nói thế nghĩa là gì?”.
Khoản ăn uống của Duy thì vô cùng tuyệt vời. Cái gì cũng ăn, và lúc nào cũng thấy ngon miệng. Món nào không thích nhưng chỉ cần nghe mẹ bảo ăn món này bổ cái gì là vui vẻ ăn ngay. Duy đặc biệt thích đi ăn nhà hàng (chắc là giống mẹ, cái niềm vui mà từ ngày sống ở bên này một năm chỉ được vài lần thỏa mãn). Nhưng món ăn mẹ nấu ở nhà Duy cũng ủng hộ nhiệt tình. Mẹ bảo ba kỳ này về VN đi đâu cũng vác hai đứa theo, chủ yếu là để ba mẹ có cơ hội giải thích cho các con thật nhiều điều về quê hương, và một phần là để cho đi ăn ngoài thả giàn (tiền ăn một tháng bên này về nhà đi ăn quán cóc mỗi ngày chắc cũng chỉ thiếu chút đỉnh). Duy ăn cay rất giỏi, có thể ăn được hành sống trộn gỏi vẫn còn hăng, đậu phộng bọc mù tạt wasabi cũng ăn, gà Nando’s mức độ cay medium cũng chiến ngon lành, và rất thích ăn súp rắc tiêu giống ba.
Giao tiếp thì Duy không bằng An về khoản chủ động. An có thể lại bắt chuyện với người mới gặp một cách tự nhiên. Còn Duy thậm chí người ta lại hỏi chuyện Duy Duy cũng im tịt, mắt nhìn chỗ khác, mặt xịu xuống. Tuy nhiên dạo này con cũng tiến bộ nhiều lắm rồi. Mẹ bảo chào ai cũng đã chịu mở miệng chứ không chỉ vẫy tay như trước. Từ ngày nói được tiếng Anh Duy đã có bạn chơi cùng nên rất thích đi học. Ba mẹ đến đón còn buồn bực không chịu về. Mà lạ lắm, hễ có ba mẹ xuất hiện thì Duy lại trở thành một cậu bé vô cùng nhút nhát, đến không cả tạm biệt các cô. Mẹ bày tỏ lo ngại cho cái tính nhút nhát của Duy thì cô bảo Duy là một trong những bé hoạt bát nhất lớp, trò gì cũng tham gia nhiệt tình, rất thích hát hò nhảy múa và kể chuyện, và thường to mồm nhất lớp. Cô bảo từ ngày Duy đi học cả ngày thì Duy đã chui ra khỏi vỏ ốc của mình. Ở lớp Duy còn là người hay quan sát xem ai làm gì sai và đi mách cô!!!
Duy có tính dễ tự ái (giống y mẹ hồi nhỏ). Hễ ba mẹ hơi to tiếng là giận ngay. Nên bình thường ba mẹ phải cẩn thận lời ăn tiếng nói với Duy hơn với An. Muốn Duy làm gì cũng phải lựa lời chứ không ra lệnh khơi khơi được. Con trai mà hay tự ái thì thiệt thòi lắm con ơi. Để mẹ phải tìm hiểu xem cư xử thế nào với con cho hợp lý và giúp con cải thiện một chút cái tính này đây.
Từ ngày dọn sang nhà mới, nhà cửa chưa ổn định nên mẹ ít có thời gian ngồi học với Duy. Nhưng mẹ nhận thấy Duy thông minh và tiếp thu nhanh. Duy có trí nhớ tốt, nhớ rất dai những gì ba mẹ giải thích hay dặn dò. Lâu lân nhìn thấy hiện tượng gì lại đem trí nhớ ra giải thích làm ba mẹ ngạc nhiên thú vị.
Có một sai lầm mà mẹ muốn kể ra đây cho những cô chú bạn mẹ sắp có baby thứ hai rút kinh nghiệm. Từ hồi có An tự nhiên mẹ cứ xem Duy đã là người lớn nên hễ thấy Duy nhõng nhẽo, không tự giác làm cái này cái kia, hay bướng bỉnh không nghe lời là mẹ sốt ruột cáu tiết hay mắng Duy. Thấy Duy bắt nạt em là mẹ cũng cáu nghĩ bụng sao là anh lớn mà lại đối xử với em như thế không biết tội em. Hồi đấy mẹ hay cáu Duy nên Duy cũng hay cáu An, cáu mẹ lắm. Tính Duy càng lúc càng chướng chứ không tốt lên tẹo nào. Thậm chí có lúc mẹ stressed quá phải đi nhờ tư vấn. Mãi sau này mẹ mới nghiệm ra, nói cho cùng thì Duy mới 3-4 tuổi, còn bé lắm, hành vi của Duy hoàn toàn bình thường đối với một cậu bé tuổi ấy, và mẹ đã quá khắt khe với Duy. Thông thoáng được thế thì mẹ hối hận lắm, vì đã gián tiếp làm cuộc sống của con ngột ngạt. Từ đấy mẹ rộng lượng kiên nhẫn với Duy hơn hẳn. Mỗi khi Duy lên cơn bướng mẹ đều ôm Duy vào lòng và bảo “dù con có hư thế nào thì mẹ vẫn yêu thương con nhiều lắm, nhưng nếu con làm như lời mẹ dặn thì mẹ sẽ rất vui”. Và phần thưởng mà mẹ không ngờ tới, ấy là thái độ tích cực của mẹ được Duy đáp lại bằng việc con ngày càng happy, càng cởi mở, nghe lời nhiều hơn, và rộng lượng hơn với ba mẹ và em. Và con cũng tự giác làm nhiều việc mà trước kia mẹ phải la mắng còn con thì làm trong ức chế và nước mắt. Thế có tuyệt vời không. Giờ mẹ mới hiểu vì sao cô Ngọc bảo mẹ có An sớm là tội nghiệp Duy. Cô Ngọc quả là nhìn xa trông rộng.
Chắc là còn nhiều điều nữa về Duy mà mẹ kể sót. Nhưng trên đây cũng khá đầy đủ rồi đấy ạ. Nhắn mẹ Nolfi là việc dạy con nói tiếng Việt chắc “dục tốc bất đạt” mẹ Nolfi ạ. Ngày xưa khi An sinh ra là Duy đã gần 2t mà nói vẫn như người câm, u ơ nhiều lắm. Nolfi là con trai, lại là con đầu, và sống trong môi trường hai thứ tiếng thì chậm nói là hoàn toàn bình thường. Em cứ nói chuyện với Nolfi nhiều nhiều, không cần chủ đề gì đặc biệt, chỉ cần chú ý mỗi khi ở gần con thì giải thích cho con mẹ đang làm gì, vì sao mẹ làm thế là đủ. Dần dần con sẽ pick up đấy. Sorry em giờ chị mới nhớ ra câu hỏi của em.
Đầu năm mới bà nội nhận được món quà quý giá( bài viết dài của mẹ Giang về Duy). Bà nội vui lắm, sao lại có đứa cháu trai ngoan, đáng yêu thế nhỉ? Tương lai sẽ là một chàng trai trưởng thông minh, tốt bụng, là chỗ dựa vững chắc cho cả nhà đây. Thương thế, cách Duy bao bọc em An và khi mỗi sáng ngủ dậy say sưa hát vang hết bài này đến bài khác. Duy An quả thật là hai đứa trẻ rất may mắn và happy.

Ừ, mà để công bằng, khai bút đầu năm mẹ Giang cũng phải có bài viết về út An nữa phải không? Vui chơi tiếp ngày chủ nhật này đi, mai tiếp tục đi học ,đi làm. Và chỉ còn 4 tuần lễ nữa thôi niềm vui lại được nhân lên gấp bội. Yêu cả nhà nhiều lắm
Mẹ G bận rộn thế mà viết được bài dài thế này thật đáng nể. Em cũng muốn viết cho Bubu mà cứ lười… Bubu nhà em cũng tình cảm giống anh MD vậy đó, cũng thích được ôm, vỗ về.. như thế thì nói gì cũng nghe. Sau này em “ngộ” ra phạt con chẳng có tác dụng gì (thật ra em chỉ sử dụng kiểu “time out” mà hiểu ko đúng nên sử dụng ko đúng). Em đang đọc cuốn “Raising a Self-disciplined child” của Robert Brooks-Sam Goldstein thấy cũng hay lắm.
Chúc cả nhà năm mới vạn sự như ý nha chị, bận rộn nhưng hạnh phúc. Sớm gặp ở VN
Ôi, yêu con trai mẹ Giang quá, mà yêu cả 2 anh em cơ. Có 2 đứa con như thế ba Đông mẹ Giang tự hào lắm
. Cô chú nhớ cả nhà quá. Hun cả nhà chụt chụt nhiều nhé.
Duy ngoan, cô luôn tự hào về Duy. Chỉ cần đọc những gì mẹ Giang viết về Duy và An, là cô cảm thấy rất vui rồi ý. Cả nhà sắp về Việt Nam ăn Tết rồi, Duy sẽ ngồi máy bay, ngủ 1 giấc là về đến nhà. A2 chơi với em An giúp ba mẹ nhé. Cô yêu Duy lắm